Thay lời tựa.
Nghìn dặm cát, môt phương trời hạ đỏ,
Loài Xương Rồng gai góc kết thương đau.
Cây nở hoa, hoa biết gởi về đâu?
Ngày tháng chậm đã ngưng sầu đọng nhớ!
Nâng cánh hoa, ta nhắn về Nam Thổ,
Núi Chứa Chan chan chứa trận mưa cuồng,
Sông Cữu Long sầu chín khúc đoạn trường,
Trời Bảy Núi, Thất Sơn còn hay mất?
Thương cánh hoa, ta ngại về phương Bắc,
Hoa nào tươi trên vũng máu sông Hồng,
Khi con người chất chứa những cuồng ngông,
Xây bạo lưc, dựng muôn trùng hỏa ngục.
Giấu cánh hoa, ta trốn về Tây Vực,
Đất Hoành Sơn vạn đại có dung thân?
Mà mưa nguồn bão núi lại từng cơn,
Trên tuyệt lộ, dãy Trường Sơn cản lối.
Gởi cánh hoa, ta liệu về Đông Hải,
Bão biển gào, sóng dậy, bãi nào yên?
Người ra đi bao xác nổi thay thuyền
Khi gió nước chưa xuôi về bến lạ.
Nghìn dặm cát, một phương trời hạ đỏ,
Loài Xương Rồng, thân kết nụ thương đau.
Cõi mênh mông, hoa biết gởi về đâu,
Đành vươn rễ, bám sâu vào sỏi đá.
No comments:
Post a Comment