Friday, October 8, 2010

HOA BỌT NƯỚC


Khi tất cả trôi theo ngày tháng mất,
Còn lại niềm u ẩn của dòng thơ .
Tôi muốn chôn rồi hóa núi đứng chờ,
Dù muôn kiếp, đợi hồn thơ tri kỹ .

Nghe róc rách, thời gian từ buổi ấy,
Nước khơi nguồn âm ỉ tạo dòng sâu .
Đây bến tình, đây ngọn tóc bông lau,
Và trăng nữa, cũng lên màu thể hiện .

Dòng nước chảy, còn thương bờ nhớ bến,
Kể chuyện nguồn khi đá biến phù sa,
Rồi lắng chìm thành hải đảo hoang xa,
Nghiêng bãi cát đơm hoa từ bọt biển .

Tôi muốn kể chuyện con đường không đến
Của loài hoa không nở vẹn tương lai,
Của loài mây không định hướng đường dài,
Của loài gió không một ngày nghỉ cánh .

Trong mưa bão, màu xanh là ảo ảnh,
Biển lạt lòng, hoang đảo lạnh bơ vơ .
Trông sắc hoa, tôi một thoáng nghi ngờ,
Dù hoa nở đong đưa theo ngọn sóng .

Tôi không muốn ra người ôm ảo vọng
Vớt cánh hoa khi biển động gió gào .
Nẻo khơi nguồn, trông lại thấy gì đâu,
Ngoài ngọn sóng bạc đầu hoa đổ trắng .

30-11-1987
Trại giam Tiền Giang (Đinh Tường)


No comments:

Post a Comment