Friday, October 8, 2010

HOA ĐỘC DƯỢC


Cơn bão dậy, tiếng hờn lên sấm sét,
Chớp ngang trời xé nát cả đêm đen .
Bão nghiêng rừng, mưa phá núi cuồng điên,
Soi lỡ đá mà cơn phiền chẳng đổ .

Nghe bão rớt trong thân từng tiếng thở,
Hồn ta đây, sao chưa xóa tâm tư?
Xác ta đây bầm tím vết oan cừu,
Ta ôm lấy ru niềm đau trở giấc.

Đây dược thảo trong rừng gai với góc,
Buội ngải hoang, gò nấm độc còn tươi .
Đun lửa lòng, nâng độc chất lên môi,
Nhưng phục dược không trôi niềm nhục khỗ .

Ta muốn em, mắt thành hai huyệt mộ,
Một chôn ta, một vùi lấp tình say .
Ta muốn em, làn tóc phủ đêm dài
Cùng hoa nở trên làn môi độc dược .

Ta muốn bước theo em vào địa ngục,
Quên tháng ngày trong thao thức lo âu .
Môi ta đây, em hãy nở hoa đầu
Tuôn độc dược cho niềm đau giãy chết .

Em hãy rước hồn ta vào đáy mắt,
Nơi mồ sâu hơn cõi chết u minh .
Từng cuộn đêm, từng mảng tóc rung rinh,
Trong địa ngục, ta bỗng thành kẻ khác …

Và cây đêm thành cả rừng ảo giác,
Trái nào rơi nghe vỡ nát thân ta .
Rồi tóc nàng bện rễ bám làn da,
Trong linh cảm, môi hoa tràn mật đắng .

Và môi em, hoa chỉ tràn mật đắng,
Sao tình em, độc dược chẳng dâng lên ?
Khi thân ta chưa hủy diệt lụy phiền,
Khi hồn ta còn nửa phần không chết .

30-10-1986
Phòng biệt giam số 10, Công An Tiền Giang


No comments:

Post a Comment