Friday, October 8, 2010

BÃO BIỂN


(Chuyện một người phụ nữ Việt Nam mất đứa con trên đường vượt biển)

Ngàn đom đóm chập chờn bay trước mặt
Giũa muôn trùng biển bạc, nắng chang chang.
Xin cho con còn một phút bình an
Trong tay mẹ khi sức tàn hơi cạn.

Con khát nước khi nước đầy biển mặn,
Lệ mẹ đầy cũng mặn nước trùng dương.
Rán đi con cho hơi thở bình thường,
Con thiếu nước khi mẹ tràn nước mắt.

Rán đi con, đợi làn mây trước mặt
Đem mưa rào tưới mát mảnh thân khô.
Mẹ xin đây, dù chút gió mơ hồ
Cho con thở khi con chờ nước ngọt.

Trong biển rộng mẹ nhìn qua mấy lượt,
Kìa con tàu đang lướt trắng màu sương.
Nhìn đây con ! Từ xa thẳm dần sang…
Con chợt sáng một tia mừng trong mắt.

Nhanh đi con ! Mảnh thuyền ta sắp nát,
Kịp lên tàu khi sóng giạt đưa xuôi.
Kìa con tôi ! Sao buông lỏng tay rồi?
Trời dậy bão mà hơi con lặng gió!..

Mưa lại đến khi thân con lạnh giá,
Mẹ cần đâu, dù mưa cả đại dương!
Trên mắt con còn chút nắng quê hương,
Giờ cũng tắt giữa muôn trùng biển trắng!..

23-07-1982
K5. Tân Lập. Vĩnh Phú


No comments:

Post a Comment